Ngủ Đi Em, Vì Sao Lạc
(Ai sẽ cho một người trong bọn nhỏ nầy chỉ uống một chén nước lạnh, vì người nhỏ đó là môn đồ ta, quả thật, ta nói cùng các ngươi, kẻ ấy sẽ chẳng mất phần thưởng của mình đâu – Matthew 10:42)
Ngủ đi em, ngủ say trong lòng mẹ,
Bức tường vôi không có chỗ gối đầu.
Sương còn rơi trên thiên thần nhỏ bé,
Ngày lại ngày vầng trăng khuyết đã lâu.
Ngủ đi em, không có gì đáng thức,
Bữa cơm chiều như một giấc mộng con,
Hạt cơm khô chỉ còn trong ký ức,
Ngủ cho quên đi cơn đói mỏi mòn.
Ngủ đi em, đèn đường chưa vội sáng,
Tiếng rao đêm che khuất tiếng mẹ ru,
Góc phố buồn chẳng cần ghi ngày tháng,
Thịt da mềm như cỏ úa chiều thu,
Ngủ đi em, tuổi thơ không hiện diện,
Không thầy cô, không bè bạn rong chơi,
Sách vở phai mờ, tương lai biền biệt,
Cánh chim non trôi dạt giữa trường đời.
Ngủ đi em, là một vì sao lạc,
Bị lãng quên trong vũ trụ xa vời.
Đêm chưa tàn đèn không còn thắp sáng,
Bên lề đường thấp thoáng ánh sao rơi.
Nhưng bé thơ ơi…
Ngủ đi em, đôi tay Người mở rộng,
Chở che em trong giấc mộng thiên đường.
Dạy cho em tiếng đầu môi hy vọng,
Dẫn em vào nguồn ánh sáng yêu thương.